Truyện ngắn: Kalista - Lời thỉnh cầu

Một người lính đã thỉnh cầu, sẵn sàng đánh đổi linh hồn của mình lấy sự trừng phạt cho kẻ phản bội

Người nữ chiến binh đứng giữa đống hoang tàn từng là nhà của mình. Tất cả những thứ quan trọng nhất đối với cô đã mất đi, chỉ còn lại nỗi đau đớn tột cùng... và lòng thù hận. Hận thù giờ là lẽ sống của cô.

Cô nhớ lại nụ cười của hắn khi ra lệnh. Lẽ ra hắn phải là kẻ bảo vệ họ, nhưng hắn đã phỉ nhổ lên lời thề của mình. Gia đình cô không phải những người duy nhất tan cửa nát nhà dưới tay tên bội ước.

Cô quyết tâm tìm đến hắn. Cô chẳng mong gì hơn việc cắm sâu thanh kiếm của mình vào ngực hắn và nhìn sự sống rời khỏi đôi mắt hắn... nhưng cô biết mình sẽ chẳng bao giờ đến gần hắn được. Xung quanh hắn là binh lính ngày đêm canh gác, còn cô chỉ là một chiến binh đơn độc. Cô sẽ chẳng bao giờ vượt qua được đội cảnh vệ của hắn. Một cái chết như thế sẽ chẳng đem lại điều gì.

Cô hít vào, rùng mình khi biết sẽ chẳng còn đường lui.

Một hình nhân xấu xí làm từ cây khô đang nằm trên chiếc tủ cháy đen. Thân nó được bọc trong một mảnh vải áo choàng của kẻ bội phản. Cô đã lấy nó ra từ bàn tay nắm chặt của chồng cô khi anh đã chết. Bên cạnh hình nhân là một chiếc búa và 3 cây đinh cũ.

Cô lấy tất cả rồi tiến ra khung cửa. Cánh cửa đã chẳng còn, nó vỡ tan khi ngôi nhà bị tàn phá. Ngoài xa, dưới ánh trăng, là những cánh đồng trống, tối tăm.

Nữ chiến binh nhấn hình nhân vào khung cửa.

“Ta triệu hồi người, Nữ Thần Báo Thù,” giọng của cô nhỏ và run rẩy vì căm hận. “Từ bên kia bức màn, hãy nghe lấy lời khẩn cầu của ta. Đến đây. Hãy để công lý được thực thi.

Cô giơ búa lên và cây đinh đầu tiên đã sẵn sàng.

“Ta gọi tên kẻ bội phản lần thứ nhất,” cô nói, và gọi lớn tên hắn. Cùng lúc cô đặt mũi đinh đầu tiên vào ngực hình nhân. Với một nhát duy nhất, cô đóng sâu hình nhân vào khung cửa gỗ cứng.

Nữ chiến binh rùng mình. Căn phòng đã lạnh hơn thấy rõ. Hay là cô đang tưởng tưởng ra?

Ánh mắt cô hạ xuống, rồi cô giật mình hoảng hốt. Một bóng đen nổi bật trên cánh đồng dưới ánh trắng, cách ngôi nhà một đoạn ngắn. Nó hoàn toàn bất động.Hơi thở dồn dập hơn, nữ chiến binh quay lại với nghi thức đang dang dở.

“Ta gọi tên hắn lần thứ ba,” cô nói, một lần nữa nhắc tên kẻ đã sát hại chồng con mình, rồi giáng búa xuống cây đinh cuối cùng.

Linh hồn báo thù cổ xưa đứng ngay trước mặt cô, che khuất khung của, người nữ chiến binh giật lùi, bất giác cảm thấy khó thở.

Linh hồn đến từ thế giới khác ấy mặc một bộ giáp cổ, da thịt trong suốt và phát một thứ ánh sáng ma mị. Màn Sương Đen cuộn quanh người cô ta như một tấm màn có sự sống.

Với một tiếng rít kim loại đau đớn, hình hài ma quái đó rút ngọn giáo đang cắm ở tấm giáp ngực – thứ vũ khí cổ đã chấm dứt mạng sống của cô ta.

Cô ta quẳng nó xuống trước người nữ chiến binh. Không một lời nói, không cần phải nói gì cả. Người nữ chiến binh biết rõ thứ đang nằm trước mặt mình – sự phục hận – và biết rõ cái giá khủng khiếp của nó: chính linh hồn của cô.

Bóng ma ấy chỉ lặng im quan sát, gương mặt bình thản nhưng đôi mắt bùng lên ngọn lửa căm hờn, khi người nữ chiến binh nhặt lấy  thứ vũ khí hiểm độc.

“Ta dâng hiến bản thân cho sự phục hận,” người nữ chiến binh nói, giọng cô run rẩy. Cô quay ngọn giáo lại, hướng mũi của nó vào tim mình. “Ta dâng hiến máu của mình. Ta dâng hiến linh hồn của mình.”Cô ngừng lại. Chồng cô chắc sẽ muốn cô từ bỏ con đường này. Anh chắc sẽ van nài cô đừng đẩy linh hồn mình vào kế hoạch này. Một khoảnh khắc ngập ngừng hiện ra trong tâm tưởng. Bóng ma vĩnh hằng chỉ đứng nhìn.

Đôi mắt của người nữ chiến binh nhíu lại khi nghĩ về người chồng đã chết, gục ngã trước những đường kiếm lưỡi rìu. Cô lại nghĩ về những đứa con, nằm đó trên mặt đất, và quyết tâm của cô rắn lại như một hòn đá lạnh trong tim. Bàn tay cô nắm lưỡi giáo chặt hơn.

“Hãy giúp ta,” cô cầu khẩn, quyết định đã được đưa ra. “Làm ơn, hãy giúp ta giết hắn.”

Cô cắm sâu ngọn giáo vào ngực mình.

Đôi mắt của cô mở lớn và cô khuỵu xuống. Cô cố nói gì đó nhưng chỉ có máu trào ra.

Hình bóng ma quái nhìn cô chết, không một xúc cảm.

Khi giọt máu sự sống cuối cùng rời bỏ thể xác cô, linh hồn của cô đứng dậy. Cô băn khoăn nhìn xuống đôi bàn tay mờ ảo của mình, rồi tới thể xác vô hồn đang nằm trên vũng máu. Vẻ mặt của linh hồn đanh lại, và một thanh ma kiếm hiện ra trong tay cô.

Một kết nối quỷ dị, mong manh như một vệt ánh sáng, hiện ra giữa linh hồn mới và linh hồn báo thù mà cô đã triệu hồi. Qua sự kết nối giữa họ, người nữ chiến binh thấy được linh hồn kia dưới một góc nhìn khác, thấp thoáng đâu đó là một người lính cao thượng: cao lớn và kiêu hãnh cùng chiến bào lấp lánh. Dáng đứng tự tin nhưng không hề kiêu ngạo; một thủ lĩnh bẩm sinh, một người sinh ra để chiến đấu. Đó là một thủ lĩnh mà cô sẵn sàng đổ máu để bước theo.

Phía sau sự thù hận, cô cảm nhận được sự cảm thông – xác nhận nỗi đau chung giữa họ, nỗi đau bị phản bội.

“Mục đích của ngươi giờ là mục đích của chúng ta,” Kalista, Mũi Giáo Phục Hận. Giọng cô ta lạnh lẽo như vọng lên từ hầm mộ. “Chúng ta sẽ đi chung trên hành trình phục hận, hòa làm một.”

Người nữ chiến binh gật đầu.

Và như thế, linh hồn phục hận và hồn phách của người nữ chiến bình bước vào bóng tối và biến mất.

Free Web Hosting